CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Chỉ yêu cây kẹo bông nhỏ


Phan_12

Đợi Thiệu Minh Vỹ điền xong rồi mỉm cười đưa tờ phiếu điều tra cho mình, cô nàng kia nhìn một lát rồi hỏi thêm: “Cái này cần lưu lại số điện thoại, hình như để công ty gọi kiếm tra nữa”. Thiệu Minh Vỹ viết số di động của mình vào rồi đưa cho cô ta, sau đó nhìn xung quanh xem Kiều Ân đâu.

Không thấy? Kiều Ân chạy đâu rồi, không thấy bóng dáng cô đâu cả.

“Cô có thấy bạn gái tôi chạy đâu không?”, Thiệu Minh Vỹ lo lắng quay sang hỏi cô nàng kia.

“Bạn gái? Ai cơ?” Có vẻ cô nàng đó không tin vào tai mình. Không thể là cô nàng béo ú khi nãy được, chẳng lẽ cô ta là bạn gái của anh chàng đẹp trai này sao?

 

“Vừa nãy cô ấy còn đứng cạnh đây mà, cô ấy chạy linh tinh trên đường đông người như vậy làm sao mà tìm được.”

“Cô ấy… cô ấy là bạn gái bạn sao?”, cô nàng nghi ngờ hỏi lại. Sao có thể như vậy chứ, mình vẫn còn cô đơn chưa có người yêu, vậy mà anh chàng đẹp trai này lại đi tìm một cô nàng béo ú xấu xí đó sao?

“Ừ, đúng thế, chạy đâu rồi không biết?”, Thiệu Minh Vỹ lôi điện thoại ra gọi cho Kiều Ân, nhưng chuông reo nửa ngày mà vẫn không thấy nhấc máy. Không biết chạy đâu rồi?

“Xin lỗi, tôi đi trước đây”, Thiệu Minh Vỹ nói vội rồi bỏ đi luôn.

Kiều Ân chạy đi đâu rồi? Quanh đây toàn cửa hàng, người qua lại thì đông, tìm kiểu gì đây? Thiệu Minh Vỹ lo lắng vừa gọi điện vừa chạy hỏi thăm từng người một.

Kiều Ân đeo túi, đứng lẫn trong đám đông xem gấu bông. Do mọi người cười nói ồn ào nên cô không nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình.

Khó khăn lắm cô mới len vào gần chỗ con gấu bông. Đó là con gấu bông rất to, đáng yêu, béo tròn, lông rất mượt, ôm vào nhất định sẽ rất thích.

Cô rút ví ra đang chuẩn bị trả tiền thì một bàn tay to lớn đưa ra giữ ví Kiều Ân lại khiến cô giật mình ngước lên nhìn, định hét lớn một tiếng thì nhận ra anh đang đứng trước mặt mình, âm thanh định thốt ra bỗng bị chặn lại.

Thiệu Minh Vỹ trả tiền, ôm con gấu bông rồi nắm chặt tay kéo cô ra ngoài.

Có vẻ anh rất giận, không nói không rằng, cứ lầm lầm lì lì kéo cô sải bước về phía trước, còn không cả thèm quay đầu lại. Cô bị anh lôi đi xềnh xệch, chi có thể cắm đầu chạy theo.

Anh vẫn không nói gì, chỉ lừ lừ bước đi.

Đi được một lát, Kiều Ân đã thấm mệt, tâm trạng cũng bức bối liền giật mạnh tay ra khỏi tay anh, đứng im nói: “Mệt lắm rồi!”.

Cuối cùng Thiệu Minh Vỹ cũng dừng lại, quay người trừng mắt nhìn cô, không nói gì chỉ yên lặng đứng trước mặt cô.

Người đi đường thấy vậy cũng hiếu kỳ quay lại nhìn.

“Anh làm gì mà đi nhanh vậy?” Kiều Ân nghĩ nhất định anh đang rất giận nhưng anh chẳng nói gì càng khiến cô thấy sợ hơn.

Thiệu Minh Vỹ đứng im trừng mắt nhìn cô.

Bị anh nhìn như vậy, Kiều Ân cũng hơi lo, tại sao anh lại nhìn cô vậy chứ, muốn giận gì thì cứ giận đi. Cô không sợ, ai bảo anh chuyện trò vui vẻ với cô nàng kia, hừ, lúc cô bỏ đi anh cũng không hay biết mà! Là anh có lỗi trước.

Nhimg Thiệu Minh Vỹ không giận như cô tưởng tượng, anh chi đứng đó chằm chằm nhìn cô, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình xuống.

“Sao em lại bỏ đi một mình như thế?”, cuối cùng Thiệu Minh Vỹ cũng chịu mở lời.

“Chứ không phải anh không thèm đếm xỉa gì đến em sao?”, Kiều Ân như đang đợi cơn giận của anh bùng lên, xem rốt cuộc ai mới là người phải giận?

“Em làm sao thế hả, điện thoại cũng không thèm nghe khiến anh lo chết đi được!”, Thiệu Minh Vỹ nắm chặt vai Kiều Ân khiến cô đau nhói.

“Hừ, anh mà cũng lo lắng sao?”, Kiều Ân gạt tay anh, đi thẳng về trước. Anh đâu có quan tâm đên cô.

“Kiều Ân!”, Thiệu Minh Vỹ gọi lớn rồi ôm chặt cô từ phía sau. Hành động này của anh thu hút ánh nhìn của người đi đường.

Bị ánh mắt của mọi người nhìn vào, mặt Kiều Ân chợt đỏ bừng. Cô vội kéo tay ý bảo anh buông mình ra. “Anh, bỏ tay ra đi!”

“Không được chạy lung tung nữa! Không tìm thấy em, anh thực sự rất lo, rất sợ!”, Thiệu Minh Vỹ vùi đầu vào hõm vai cô, vòng tay ôm chặt Kiều Ân như sợ cô lại chạy mất.

“Anh… em sẽ không chạy linh tinh nữa đâu!” Mặt Kiều Ân càng lúc càng đỏ hơn, ánh mắt cùng những lời xì xào của người đi đường khiến cô thấy vô cùng xấu hổ.

Thiệu Minh Vỹ nhẹ quay người cô lại đứng đối diện với mình, nói: “Không được chơi trò biến mất như vậy nữa, anh sẽ rất lo”. Đôi mắt Thiệu Minh Vỹ ánh lên nỗi lo lắng và sợ hãi.

Thấy sự quan tâm, lo lắng sâu trong đáy mắt anh, Kiều Ân chợt thấy mềm lòng, cơn giận cũng như biến mất, cô nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

“Anh rất muốn buộc chặt em lại để đi đâu cũng có thế giữ được, có như thế em mới không chạy mất”, Thiệu Minh Vỹ vuốt tóc cô nói.

Vừa rồi anh được một phen hoảng loạn. Cô vốn mù đường bẩm sinh, mỗi lần ra ngoài đều chẳng thể nào xác định được phương hướng, đường có đơn giản đến đâu thì với cô nó cũng trở nên vô cùng rối rắm. Mỗi lần anh đều dẫn đi thì cô mới không bị lạc. Nhưng lúc nãy cô không nghe máy, cũng không biết đi đâu, quả thực khi ấy anh thấy rất căng thẳng, sợ hãi không biết cô đã xảy ra chuyện gì, không biết có phải bị mất điện thoại không? Nếu đúng như vậy, chắc chắn cô không thể tìm thấy anh hay người thân nào, không chừng còn đang ở một góc nào đó lo lắng, sợ hãi rồi cũng nên.

Vì thế anh vội đi tìm ngay nhưng lúc thấy thân hình mập mạp của cô nổi bật trong đám đông anh vừa giận lại vừa buồn cười. Hóa ra cô đang chăm chú ngắm nhìn con gấu bông cùng mọi người, chẳng để ý gì đến chuyện khác!

Thấy ánh mắt đầy vẻ quan tâm của anh, Kiều Ân bỗng thấy vui trở lại, cơn giận dữ khi nãy cũng biến mất. Anh luôn như thế, không thể không quan tâm đến cô được!

“Anh, em muốn ăn KFC!”, Kiều Ân nũng nịu nói.

Thiệu Minh Vỹ cười, kéo cô vào lòng rồi hướng thẳng đến cửa hàng KFC.

Chỉ cần cô vui vẻ, anh nguyện làm mọi việc, chỉ cần cô luôn ở bên anh, tất cả anh đều có thể làm vì cô.

Trở về bên anh

Phòng 502, ký túc xá nữ khu tây

“Ân Ân, hôm nay cậu và anh trai đi đâu thế? Sao muộn thế này mới về?”, Nhược Lăng vừa đắp mặt nạ dưỡng da vừa nhìn Kiều Ân đang tập thể dục qua gương.

“Vườn hoa trung tâm”, Kiều Ân thở hổn hển đáp. Sao hôm nay tập lại thấy mệt thế? Chắc do hôm nay ăn nhiều quá đây mà, haizzz, lại phải tập thêm nửa giờ đồng hồ nữa.

 

“Hai người lại nhàn rỗi đến đó tâm sự hả, còn mua con gấu bông to đùng này về nữa?” Hôm nay, lúc Kiều Ân ôm con gấu bông về phòng, ba cô nàng kia liên tục hét ầm lên, ai cũng ngưỡng mộ, cô gái nào cũng thích con gấu bông đáng yêu này, ôm rất dễ chịu.

“Hộc… hộc…”, Kiều Ân thở dốc, cố gắng nói mấy tiếng, “Anh mình tặng đấy”.

“Ân Ân, cậu cũng quá đáng lắm rồi đây, so với mấy anh chàng khác thì anh trai đối xử với cậu tốt như thế, ngày nào đó anh ấy mà có bạn gái chắc cô ấy ghen tỵ lắm đây?” Dù ai cũng biết Thiệu Minh Vỹ thích Kiều Ân nhưng họ không biết việc Kiều Ân cũng đã đồng ý qua lại vói anh, vẫn luôn coi cô và Thiệu Minh Vỹ chỉ là anh em thân thiết.

“Anh ấy có nhưng chắc cô nàng kia không để ý đâu!”, Ân Ân cúi đầu cười thầm. Sao cô lại ghen tỵ với bản thân mình được chứ.

Kiều Ân cố gắng tập thêm nửa giờ đồng hồ, cơ thể toát đầy mồ hôi, hai chân đứng không vững nữa. Mỗi khi tập xong, cô đều thấy nhiệt lượng toàn thân tăng cao, cơ thể nóng bừng, nhưng trong lòng lại thấy cực kỳ thoải mái. Cô biết chỉ cần mình giảm đi chút mỡ thừa thì nhất định sẽ đạt được mục tiêu, sẽ trở thành một cô nàng xinh đẹp có thể sánh đôi cạnh anh.

Kiều Ân đứng lên cân thử. “Oa…” Nhìn kim trên cân Kiều Ân không kìm được khẽ reo lên.

“Còn bao nhiêu rồi?”, A Nhã đang cắm mặt vào trò CS* trên máy tính không ngẩng đầu lên hỏi.

“Năm mươi lăm cân”, Kiều Ân nói nhỏ. Ánh mắt khẽ liếc trộm ba người bạn cùng phòng, vẻ mặt như không dám tin.

“Cậu? Không thể nào!”, Nhược Lăng đứng gần cô nhất, vội chạy lại, cẩn thận nhìn lên cân sau đó soi cô một lượt từ đầu xuống chân, không nói lời nào.

“Bao nhiêu? Nói xem nào Nhược Lăng”, A Nhã hỏi vẻ nghi ngờ.

“Xuống đi!”, Nhược Lăng ra lệnh cho Kiều Ân rồi tự mình bước lên cân kiểm tra thể trọng của mình. “A Nhã, báo cáo chính xác, cô bạn Kiều Ân của chúng ta đứng là đã gầy đi rồi! Chính xác còn năm mươi lăm cân!”

“Ôi… Đúng là mình gầy đi rồi!”, Kiều Ân sung sướng ôm Nhược Lăng hét lớn. Tập thể dục quả nhiên là phương pháp giảm cân hiệu quả nhất.

“Thật hả?”, bây giờ đến lượt Đình Đình không chịu được, cũng thò đầu ra hỏi.

“Đúng thế đúng thế không tin các cậu thử cân đi, chắc chắn cái cân này không hỏng đâu. Ha ha, vui quá đi mất!”, Kiều Ân vui mừng quay tròn trong phòng. Nhìn cô bây giờ không thể bảo là béo ú được. Bộ dạng năm mươi lăm cân của cô bây giờ đã hấp dẫn lắm rồi, cô sung sướng khua chân múa tay loạn hết cả lên.

“Mình phải khoe anh mới được.” Kiều Ân sung sướng chỉ muốn báo ngay cho anh tin tốt lành này.

Ba người kia nhìn ánh mắt ngập tràn niềm vui của cô chỉ biết cười lắc đầu, lúc nào cô cũng nhớ đến anh trai mình.

“Anh, em gầy rồi, bây giờ chỉ còn năm mươi lăm cân thôi”, Kiều Ân cao hứng hét to vào điện thoại.

“Năm mươi lăm? Năm mươi lăm cân? Oa, thật đáng sợ!”, nghe xong anh còn cố ý trêu cô.

“Anh… là năm mươi lăm cân, em gầy đi được năm cân đó”, Kiều Ân hơi cáu.

“Ồ, em còn lợi hại hơn cả anh nữa, giảm cân rồi mà vẫn còn vượt quá chỉ tiêu đề ra.”

“Quá đáng, người ta giảm cân được mà một câu động viên cũng chẳng thèm nói.”

“Cái đó phải ôm mới biết được!”

Ân Ân đột nhiên cứng họng, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh anh đang ôm mình, trái tim cô cũng đập nhanh dần, bàn tay to lớn, thô ráp, sự cọ xát mờ ám… cô rất muốn… rất muốn…

“Ân Ân? Sao tự nhiên lại không nói gì thế?”

“Dạ!”

“Sao thế?”

“Không có gì”, giọng cô dần nhỏ lại.

“Giận rồi à? Em gần đạt được mục tiêu của mình, đương nhiên là rất vui rồi nhưng anh không mong em giảm cân nhiều như thế vì ôm sẽ chẳng đã tay”, anh vội an ủi. Kiều Ân như một chú chó nhỏ đáng yêu, ve vuốt một chút là ngoan ngoãn trở lại.

Mặt Kiều Ân càng lúc càng đỏ, tay không có cảm giác gì, cảm giác ở tay là gì? Cảm giác của anh mỗi lần ôm cô thế nào? Sự hiếu kỳ trong lòng Kiều Ân ngày càng lớn, cô cũng rất muốn biết cảm giác của mình mỗi lần ôm anh, liệu có phải lúc nào cũng ấm áp như vậy không?

“Được rồi, đùa em thôi, Ân Ân lúc nào cũng đáng yêu mà!”, Thiệu Minh Vỹ nghĩ cô buồn nên an ủi.

“Anh… em nhớ anh”, Ân Ân nói khẽ chỉ để anh nghe được. Nhẹ nhàng nói ba từ cuối cùng, im lặng một lát sau đó ngắt điện thoại.

Kiều Ân ngước mắt lên nhìn, thấy ba người kia đều đang bận việc không ai để ý thấy biểu hiện và hành động khác thường của cô khi nãy. Cô vội vội vàng vàng cầm điện thoại chạy vào phòng tắm.

Thiệu Minh Vỹ nhìn chằm chằm vào dòng chữ “cuộc gọi kết thúc” hiển thị trên màn hình điện thoại. Mãi hồi lâu sau anh vẫn chưa định thần lại được, vừa rồi anh không nghe nhầm đây chứ? Dù câu cuối cùng cô nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi anh không nghe rõ, nhưng âm thanh đó lại truyền đến trái tim anh.

Ân Ân nói, cô ấy nhớ anh! Mặt anh vẫn không thay đổi, khóe miệng khẽ nhếch rồi càng lúc càng mở rộng, sự vui sướng đã hoàn toàn hiện ra trên mặt. Cuối cùng Ân Ân cũng chịu thừa nhận.

*CS là viết tắt của từ Counter Strike, là trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng, có tính chiến thuật cao được nhiều người biết đến. Lúc đầu, nó được ra mắt dưới tên gọi Half – Life: Counter Strike.

Trước đây đều là anh đơn phương yêu thương và chăm sóc cô bởi cô vốn ngây thơ, không thể nghĩ đến những chuyện quá mệt mỏi và phức tạp. Yêu và được yêu đã trở thành thói quen nên muốn cô cũng đáp lại tình cảm của mình, anh phải tiếp tục chờ. Đợi cô trưởng thành hơn, đợi đến khi trái tím cô hoàn toàn thuộc về anh thì lúc đó cô mới có thể đáp lại tình yêu của anh được.

Nhưng cô đã hiểu, quả nhiên Ân Ân của anh đã hiểu rồi. Giọng nói thẽ thọt xấu hổ của cô khiến trái tim anh thấy vô cùng ngọt ngào!

 

Kiều Ân cầm điện thoại đứng tựa vào cửa phòng tắm, ngắm mình trong gương. Hai má ửng hồng, lộ ra niềm vui của một cô gái rơi vào lưới tình. Càng ngày cô càng không thể xem anh chỉ đơn thuần là một người anh trai ở bên chăm sóc cô được. Giờ đây ánh mắt, nụ cười và cả những hành động vô tình của anh đều khiến trái tim cô loạn nhịp. Những suy nghĩ trong đầu cô ngày càng kỳ lạ, dường như con tim không còn đập theo quy luật nữa. Tình cảm của cô đang bắt đầu thay đổi, con tim cô bắt đầu thức tỉnh yêu thương, những điều này là vì sao?

Cô không muốn hiểu. Vân đề này như một dấu hỏi lớn không ngừng hiện lên trong đầu cô, gợi lên sự tò mò và kỳ vọng trong cô. Nhưng bất luận là tại sao, cô chỉ biết rằng, mình rất thích, rất thích niềm vui âm thầm mà lặng lẽ này, có một hạnh phúc nho nhỏ đang len lỏi trong sâu thẳm trái tim cô!

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên điện thoại Kiều Ân rung lên, báo có tin nhắn.

“Muốn mỗi giây, mỗi phút em đều nhớ đến anh!”, chỉ một tin nhắn ngắn như vậy nhưng cũng đủ lấp đấy trái tim cô. Anh muốn cô nhớ đến anh mỗi phút mỗi giây, không kìm nén được niềm vui Kiều Ân khẽ nở nụ cười, tay trái đưa lên che miệng cười sung sướng nhưng không thể nào ngăn được tiếng cười thoát ra qua kẽ tay. Trong phòng tắm, có một niềm vui mang tên hạnh phúc đang tràn ngập.

Cô đã thay đổi, cô đã biết rồi!

Vòng eo cô đang ngày càng nhỏ lại, vòng đùi cũng dần bé lại. Mỗi sớm thức dậy, khẽ xoa vùng bụng dưới cô cũng có thể cảm nhận nó cũng dần co lại. Sờ vào vẫn thấy nhiều mỡ nhưng dù sao cô cũng có thể cảm nhận được vòng eo của mình rồi. Ngắm nhìn eo mình trong gương, Kiều Ân bật cười!

Quá trình khổ luyện đã đạt kết quả. Hơn nữa gần đây cô cũng rất chăm chỉ, mỗi động tác đều tập đủ một trăm lần. Tim đập nhanh, thở dốc, chân tay rã rời, mồ hôi vã ra như tắm nhưng không còn đau như hồi đầu mới tập nữa, vả lại sau mỗi lần tập, cô đều thấy cơ thể mình thoải mái hơn nhiều. Cảm nhận từng giọt mồ hôi đổ ra, chảy xuống người, cô chợt thấy thích thú, những giọt mồ hôi này có thể lấy đi lượng mỡ thừa trên người cô. Cô muốn giảm xuống còn năm mươi cân, nhất định cô sẽ làm được!

Phòng học khoa Điện

Hôm nay là thứ Tư. Tuần này cô chuyên tâm giảm cân mà suýt nữa thì quên hôm nay có tiết, Nhan Trinh Tịch cũng bị cô bẵng đi luôn. Hôm nay, lúc cầm quyển sách lên cô mới chợt nhớ đến những lời Nhan Trinh Tịch nói lần trước.

Cô khẽ mỉm cười, ra nước ngoài, từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Cô thích tự do, hiện giờ cô chẳng thiết đi đâu, chỉ muốn ở lại đây vì nơi này có người cô yêu thương.

“Ê, Nhan Trinh Tịch!”, Kiều Ân vui vẻ chào.

“Kiều Ân!” Cậu ta không quá vui nhưng cũng miễn cưỡng nở một nụ cười trước thái độ vô cùng cởi mở của cô.

“Còn một tuần nữa là sang tháng Mười một, cậu dự định gì chưa?” Thời gian trôi nhanh thật, lại sắp đèn kỳ nghỉ rồi. Đây là điều tuyệt nhất khi học đại học, cứ đến ngày nghỉ theo quy định là ai nấy đều chấp hành vô cùng nghiêm túc. Đến những khoa không có tiết học thì các sinh viên đều trốn từ trước đó rồi.

“Mình định đi Bắc Kinh một chuyến, có bạn cùng lớp ở đó giúp mình nghe ngóng một vài thông tin du học.” Có vẻ cậu ấy đã sớm định hướng rồi.

“Ha ha, thích thật đấy. Đi chơi xa có thể hiểu thêm nhiều điều.” “

…Kiều Ân…”

“Hả?”

“Cậu có thể đi cùng mình không?”, ánh mắt Nhan Trinh Tịch chân thành.

“Mình? Không được rồi.” Không biết cậu ấy đang kỳ vọng điều gì?

“Cậu đi cùng mình đi mà, khẩu ngữ của cậu tốt như vậy, không chừng còn có thể giúp mình nữa.”

“Việc này…” Cô rất muốn từ chối nhưng ánh nhìn chân thành của Nhan Trinh Tịch lại khiến cô có đôi chút do dự.

“Chúng mình chỉ đi hai ngày thôi, được không?”, Nhan Trinh Tịch nhìn thẳng vào ánh mắt lưỡng lự của cô.

“Nhưng… mình thật sự không muốn ra nước ngoài.” Có vài điều không thể nói rõ ra được.

“… Hiểu rồi, vậy lần này coi như cậu giúp mình, được không?” Dù có chút thất vọng nhưng Nhan Trinh Tịch cũng không muốn thịnh tình lần này của mình cũng lại bị cự tuyệt.

“Để mình suy nghĩ thêm nhé?” Có nên nói vói anh không? Nói rồi nhất định anh sẽ không đồng ý đâu.

“Được, mai trả lời được không, để mình còn đặt vé, vé đi Bắc Kinh bây giờ không dễ mua đâu.” Nghe Kiều Ân bảo để cô ấy suy nghĩ, Nhan Trinh Tịch chợt thấy vui hơn.

Phòng 502, ký túc xá nữ khu tây

Kiều Ân duỗi thẳng hai chân nằm dài trên giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Liệu anh có muốn về nhà không nhỉ? Tháng Mười một năm ngoái anh đưa cô về cùng vì ở trường chỉ có anh với cô là đồng hương.

Kiều Ân nhắn cho anh một tin, rất nhanh sau đó đã nhận được tin nhắn trả lời.

“Năm nay anh không về nhà, bận việc rồi.”

“Việc gì thế?”

“Sẽ nói cho em sau.”

“Vậy em đi chơi cùng các bạn nhé!”, cô hỏi dò xem phản ứng của anh

. “Đi cùng hội Minh An Nhã à?”

“Vâng.” Do dự một chút rồi cô cũng trả lời anh.

 

“Để anh sắp xêp lịch một chút rồi sẽ sớm báo lại cho em. Nếu việc đó hoãn lại thì anh sẽ đi cùng em.”

“Được ạ!” Tâm trạng Kiều Ân bối rối, xem ra anh có việc bận, vậy cô có thể đồng ý đi cùng Nhan Trinh Tịch rồi, dù sao cậu ấy cũng chỉ đi có hai ngày, lúc về cô vẫn có thể đi cùng anh và cũng khiên anh không vì mình mà lỡ việc. Ân Ân suy nghĩ một lúc rồi cũng đưa ra quyết định, cô sẽ dành hai ngày để đi Bắc Kinh với Nhan Trinh Tịch, dẫu sao bạn bè cũng nên giúp đỡ nhau. Nghĩ tới nghĩ lui, Kiều Ân liền gọi điện cho Nhan Trinh Tịch nói quyết định của mình, nghe xong cậu ta rất vui!

Thật quá nhanh!

Lúc Nhan Trinh Tịch đưa vé trước một tuần khiến Kiều Ân vô cùng kinh ngạc, quả nhiên hôm sau cậu ấy đã đi mua luôn. Cầm vé trên tay mà cô vẫn còn do dự, không thể để anh biết được. Anh vốn chẳng ưa gì Nhan Trinh Tịch, nêu biết nhất định sẽ cho cậu ấy một trận mất.

“Ngày Hai mươi tám à?” Thật khó nghĩ quá, vé đã mua, muốn lùi lại cũng không được nữa rồi.

“Ừ, mình muốn tận dụng kỳ nghỉ đi nghe ngóng một chút, nêu cậu muốn đi thăm thú Bắc Kinh thì chứng mình cũng có thể chơi ở đó vài ngày.” Kiều Ân đồng ý đi cùng khiến Nhan Trinh Tịch rất vui.

“Nhưng…” Vậy thì đi với cậu ấy trước, đến hôm Ba mươi quay về rồi đi với anh qua kỳ nghỉ là ổn. “Mình chỉ đi được hai ngày thôi.”

“Ừm, không sao.” Ánh mắt Nhan Trinh Tịch hơi thất vọng. “Cậu đồng ý cùng là mình vui lắm rồi. Kiều Ân, cảm ơn cậu!”

Nhìn nụ cười vui vẻ của Nhan Trinh Tịch, nhưng Kiều Ân thấy không thoải mái lắm. Liệu có nên nói cho anh biết không? Có lẽ gần đây anh rất bận, cũng không quan tâm đến cô như trước nhung cô vẫn cảm thấy có chút bất an, giống mình đang làm điều gì đó sau lưng anh.

Sắp đến nghỉ lễ rồi, đối với các sinh viên thì kỳ nghi lễ dài là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Bởi những sinh viên năm ba, năm tư không phải là những cô cậu sinh viên ngày nào còn bẽn lẽn đến nhập trường hay nhớ nhà nên chỉ mong đến kỳ nghỉ để về thăm nhà nữa. Ngoài kỳ nghỉ đông và Tết là nhất định phải về nhà thì những kỳ nghỉ khác, rất nhiều sinh viên đều lựa chọn đi du lịch đó đây. Với những sinh viên khá giả thì họ còn lên kế hoạch từ rất sớm.

A Nhã và Nhược Lăng đi du lịch Đại Liên và Tần Hoàng Đảo với bạn trai. Đình Đình định về thăm gia đình Lý Hải Lạc ở Thành Đô*, đây là lần đầu Đình Đình về làm khách tại gia đình bạn trai. Không ngờ Đình Đình và Lý Hải Lạc lại phát triển nhanh vậy, đã dẫn về ra mắt bố mẹ rồi đấy. Tính cách Đình Đình như vậy, nhất định bố mẹ Lý Hải Lạc sẽ rất hài lòng.

Trước đây năm nào anh cũng đón năm mói cùng cô, dù hai năm trước đều về quê. Nghĩ đến việc anh nói chuyện, cười đùa vui vẻ với mẹ mình, Kiều Ân không nhịn được liền bật cười, thật không ngờ anh lại có duyên thế. Bây giờ mỗi lần về thăm, anh còn được mẹ cô yêu quý và quan tâm hơn cả cô nữa, mẹ thường tiếc năm đó không sinh được con trai. Mẹ rất muốn có một cậu con trai tuấn tú như này. Hại cô lần nào cũng ganh tỵ với anh vì chỉ cần anh đến thăm là mẹ cô làm bao nhiêu đồ ăn ngon chiêu đãi, còn quan tâm hỏi thăm rất nhiều chuyện trên trời dưới đất nữa.

Phòng 502, ký túc xá nữ khu tây

Kiều Ân vẫn chưa nói với anh việc mình đi Bắc Kinh với Nhan Trinh Tịch, ngày mai là ngày Hai mươi tám rồi.

Kiều Ân sầu não sắp xếp đồ đạc, đến lúc đó anh hỏi thì cô biết trả lời thế nào?

Đúng lúc ấy, tiếng nhạc chuông quen thuộc của điện thoại Kiều Ân vang lên.

“Anh à?”

“Ân Ân, mai em đi Quảng Châu với anh nhé. Chúng mình có thể đi trước.”

“Quảng Châu?”, cô bất ngờ hỏi lại. Anh muốn đi Quảng Châu sao?

“Ừ, vé anh đặt xong rồi, bọn mình đến Bắc Kinh trước rồi sẽ chuyển xe ở Bắc Kinh.”

“Nhưng mai em có kế hoạch rồi.”

“Bỏ đi, lần này đến Quảng Châu chơi một chuyến.”

“Em… em phải đi Bắc Kinh hai ngày.”

“Sao lại thế? Đi với ai vậy?”

“… Có chút việc cần giải quyết.”

“Đi với ai?”

“…”

“Không phải đi cùng mấy cô bạn cùng phòng em đấy chứ? Đến tháng Mười một họ mới đi mà.”

“Không phải bọn họ, là… Nhan Trinh Tịch.”

“…” Không nghe thấy anh nói gì nữa.

“Em đi Bắc Kinh cùng cậu ấy đế nghe ngóng thông tin du học.”

[Đại Liên là thành phố thuộc tỉnh của tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc; Tần Hoàng Đảo thuộc tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc; Thành Đô là thành phố đông dân thứ năm và là một trong những trung tâm giao thông vận tải và giao thương của Trung Quốc.]

“Sao không nói gì với anh?”

“Em… định đi đến ba mươi về rồi…”

“Không được!”

“Anh…”

“Không được, mười giờ sáng mai anh đón em ở dưới nhà, sau đó chúng ta sẽ ra bến, mười một giờ mười lăm xe chạy, vé anh đã mua rồi.”

 

“Nhưng em đồng ý với người ta rồi.”

“Không được đi!”, Minh Vỹ tức giận quát trong điện thoại. Bởi thứ nhất là cô đồng ý lời rủ rê của Nhan Trinh Tịch, thứ hai là cô đi Bắc Kinh cùng tên tiểu tử đáng ghét đó!

“Em… nhưng em đồng ý đi với người ta rồi.”

“Ân Ân, anh nhắc lại một lần nữa, mười giờ sáng mai anh đợi em ở dưới nhà.”

Nói xong anh cúp máy luôn. Kiều Ân rơi vào tình huống dở khóc dở cười này. Xem ra anh sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu.

Mười giờ sáng hôm sau.

Đúng giờ, điện thoại phòng 502 đổ chuông.

“Kiều Ân đâu rồi?”, giọng Thiệu Minh Vỹ đầy nộ khí.

“Cô ấy đi rồi”, A Nhã chẳng hề sợ, đáp tỉnh bơ.

“Đi rồi? Đi đâu?” “Bắc Kinh, chín giờ sáng Nhan Trinh Tịch đã qua đón rồi.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Easter eggs.